Sunday, October 18, 2020

Nhìn Lại Một Chuyến Đi: Ngôi làng Trollanes

Trong hai ngày đầu tiên ở Faroe Islands, nhóm chúng tôi dừng chân ở khách sạn Runavik (điểm số #3 trên bản đồ) nằm phía Nam của đảo Esturoy. Đây là khách sạn duy nhất của hải cảng Runavik nên khi nghe nói chúng tôi đang ở khách sạn, mọi người đều biết ngay đó là khách sạn Runavik.




Từ phi trường để đến Runavik, chúng tôi lái xe qua một đường hầm ngầm dưới biển dài khoảng 5km nối liền hai đảo Vágar và Streymoy rồi sau đó phải băng qua cầu Streymin Bridge để đến đảo Esturoy. Nếu chỉ lái qua cầu mà chưa biết lai lịch của cây cầu này thì thấy nó rất tầm thường, không có gì đáng chú ý cả vì kiến trúc đã không có gì đặc sắc mà chỉ dài có 220m. Tuy vậy cầu Streymin thường được gọi đùa là "Cây cầu bắc qua Đại Tây Dương" (Bridge over the Atlantic). Là cây cầu duy nhất nối liền hai mảnh đất khác nhau trên biển ĐạiTây Dương của Faroe Islands, cầu Streymin là một trong vài cây cầu hiếm hoi trên thế giới thuộc loại này.

Vào tháng Sáu năm 2018, Faroe Islands đang thực hiện một đường hầm dưới biển dài khoảng 11km nối liền những thành phố ở phía Nam của hai đảo Streymoy và Esturoy. Được biết việc thực hiện đường hầm này sẽ mất khoảng 4-5 năm và dự định hoàn thành vào đầu năm 2021 với kinh phí khoảng 1 tỉ tiền Đan Mạch. So với việc xây cất hầm cầu Thủ Thiêm thì thời gian thực hiện này rất ngắn vì hầm cầu Thủy Thiêm dài cỡ 1.5km nhưng lại mất khoảng 7 năm mới xong. Sau khi xong hầm cầu mới, nhiều đoạn đường trước đây phải mất hơn 1 tiếng đế lái qua sẽ giảm xuống còn 10-15 phút.

Từ phòng tôi nhìn ra vịnh, bên trái là một dòng suối xinh xắn với nước chảy róc rách, bên phải và một cái eo nhỏ của hải cảng Runavik với khá nhiều tàu đánh cá. Tuy hải cảng không được nên thơ lắm và sáng sớm đã ra khỏi khách sạn để đến tối khuya mới về, được ngắm nhìn cảnh mây nước bao la từ cửa sổ phòng mình, lòng bỗng thấy an bình và quên đi những bận rộn trước khi đến.
 
Hải cảng Runavik vào khoảng 11g đêm trời vẫn sáng như ban ngày

Thuyền đỗ bến ở hải cảng Runavik
 
Hôm sau chúng tôi hẹn gặp nhau ăn điểm tâm ở phòng ăn của khách sạn lúc 7g sáng để chuẩn bị lên đường lúc 8g. Theo chương trình ngày hôm nay chúng tôi sẽ ghé đến  hai hòn đảo Kalsoy và Kunoy để thăm viếng một số ngôi làng như Trollanes, Húsar, Mikladalur và Kunoy theo lộ trình trong bản đồ dưới đây bắt đầu từ khách sạn Runavik (điểm số #3). Hai hòn đảo này có thể được tạm dịch là Nam Đảo và Nữ Đảo (Kalsoy - Man Island, Kunoy - Woman Island).
 
Rời khách sạn chúng tôi lái xe đến bến Klaksvik thuộc đảo Borðoy (điểm số #5) đế lấy phà đi qua bến Syðradalur của đảo Kalsoy (điểm số #6). Nếu hụt một chuyến thì phải đợi từ 1 tiếng rưỡi đến 2 tiếng mới có chuyến kế vì vậy nên chúng tôi cố gắng đến sớm. Xe lên phà, chúng tôi xuống xe để có thế ngắm cảnh dọc đường. Vì là quần đảo nên Faroe Islands có rất nhiều hải đăng. Phần lớn là những hải đăng nhỏ dọc theo biển hay trên đỉnh núi.
 
Một ngọn hải đăng trên đường đến bến Syðradalur của đảo Kalsoy

Khi thuyền vừa cặp bến, chúng tôi có dịp thấy cách người ta thuyên chuyển cá hồi con từ chỗ nuôi trong nhà ra trại ngoài  biển. Theo lời Ólavur, cứ ba bốn vòng lưới  nuôi cá lại có một cái thuyền thức ăn đậu ở đó và cách vài tiếng thuyền lại tự động thả thức ăn cho cá.
 
Cá con được chuyên chở bằng xe ra đến bến
rồi chuyển xuống thuyền đưa ra trại cá dọc theo bờ biển

Ở Faroe Islands, việc nhìn thấy một hai căn nhà chơi vơi ở giữa quãng đồng rộng mênh mông là chuyện thường. Cũng như mọi người, tôi thắc mắc về chuyện điện nước ở những nơi này như thế nào và được Ólavur cho biết tất cả đều có điện nước do thành phố dẫn tới mà không tốn thêm một chi phí phụ trội nào. Từ hôm qua cho đến hôm nay tôi không hề thấy hệ thống cột điện hay dây điện dẫn đến các làng mạc. Có lẽ hệ thống dây điện được dẫn dưới mặt đất. Điều này cũng dễ hiểu, với những cơn gió mạnh mẽ của mùa Đông ở nơi đây, dẫn điện dưới mặt đất về lâu về dài vừa an toàn lại vừa ít tốn kém trong việc bảo trì do bão tố gây ra.

Cũng như những nước Bắc Âu, ở nơi này có rất nhiều nhà với mái cỏ tuyệt đẹp. Giá mà tôi đến đây hai tuần sau đó thì căn nhà trong hình dưới đây sẽ nổi bật trên thảm hoa vàng. Được biết có hai lý do khiến người ta trồng cỏ trên mái nhà. Lý do thứ nhất là để giảm tiếng động khi trời mưa xuống và kế đó là để giữ hơi ấm trong nhà vào mùa đông. Loại cỏ này chỉ cao như vậy nên không phải lo chuyện cắt cỏ.
 

Ngôi làng Trollanes (#7) là điểm dừng đầu tiên của chúng tôi trong chuyến đi hôm nay. Nằm sát ngay bờ biển, Trollanes chỉ có hơn 10 căn nhà với ba gia đình khoảng 20 người dân. Mỗi gia đình sơn nhà một màu khác nhau: đỏ, đen và trắng. Nếu nhìn từ phía biển vào, gia đình nhà màu đỏ làm chủ khu đất bên tay phải, chủ nhà màu trắng có khu đất ở giữa và chủ nhà màu đen có khu đất bên trái. Và dĩ nhiên cửa vào đất của họ cũng sơn những màu tương tự.

Ngôi làng này được biết đến với ngọn hải đăng Kallur nằm ở vị thế rất đẹp mà những người thích đi hiking hay chụp hình sẽ muốn được đến đây xem tận mắt hay chụp một tấm hình làm kỷ niệm. Muốn đi đến ngọn hải đăng này, chúng tôi phải đi vào đất của gia đình có nhà màu đỏ.

Ngôi làng Trollanes nhìn từ trên cao sau một đoạn hiking

Bên dòng suối nhỏ
 
Trước đó, Ólavur đã liên lạc với anh chủ nhà để làm hướng dẫn viên cho chúng tôi vì đường đi đến hải đăng Kallur không có đánh dấu gì cả. Bà vợ ông Bruce nghe nói phải leo dốc khoảng 2-3 cây số mới tới nơi, bà quyết định ngồi dưới xe nên chỉ có ông Oliver, Ólavur, ông Bruce và tôi khệ nệ mang máy hình đi lên đó.

Ngày hôm qua khi đến Gjogv, đường đi dễ dàng nên tôi cũng ỷ y mang giầy đi bộ thường, không phải giầy hiking. Không ngờ đường đi vừa dốc, vừa nhỏ, bên cao bên thấp và trời lại mưa cùng sương mù, giầy đế bằng trơn trợt nên tôi té lên, té xuống. Cũng may không có đá nhiều, chỉ bị dơ và ướt chứ không bị sứt mẻ gỉ cả.Ông bà Bruce và tôi cũng cùng độ tuổi và có vẻ cũng là người ít đi hiking nên leo dốc một chút là chúng tôi phải dừng lại nghỉ rồi mới tiếp tục đi tiếp được. Chẳng bù với Ólavur và anh chủ nhà chạy băng băng lên dốc
 
Một lúc nghỉ chân

Có chỗ sát sườn núi, nhìn xuống cũng ngại ngùng đôi chân

Trên đường đi, chúng tôi gặp rất nhiều chú cừu nhởn nhơ ăn cỏ trên sướn núi. Riêng gia đình này, hàng năm họ chỉ nuôi khoảng 450 con cừu mặc dù đất rất rộng. Lý do họ phải giới hạn như vậy là vì mùa đông họ không có đủ thức ăn cho cừu hoặc có đủ chỗ trú cho chúng lúc thời tiết thật khắc nghiệt.
 

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được chân của ngọn hải đăng Kallur, nhưng chưa hết đâu, muốn chụp hình đẹp phải đi qua đến đỉnh đồi bên kia chụp lại.
 
Đỉnh đồi  bên phải đã có một vài nhiếp ảnh gia chuẩn bị máy hình
để chụp ngược lại về phía hải đăng

Nhìn đoạn đường trước mặt với con dốc trơn trợt và đôi giầy đế bằng của mình, tôi thật ngại ngùng với cái viễn ảnh có thể té xuống cái dốc hai bên. Thôi thì đành chọn giải pháp an toàn, ở lại phía bên này và không tiếc chuyện bỏ lỡ cơ hội chụp được một tấm hình đẹp.
 
 
Không biết từ lúc nào tôi trở nên nhát gan, sợ té hết cỡ! Chỗ chênh vênh bên sườn núi, sát biển cũng không dám xuống luôn. Giá không phải mang cái máy hình nặng chịch, giá có đôi giầy chắc ăn thì thế nào cũng theo chân mọi người tới nơi tới chốn luôn.
 

Thôi thì chụp đỡ vài tấm ở gần đó. Sương mù thì mặc kệ sương mù!
 


Sau khi chụp hình ở Trollanes, chúng tôi trực chỉ đến nhà của một người nào đó ở làng Húsar dùng cơm trưa vì ở đảo này không có tiệm ăn nào cả. Sau đoạn leo dốc vừa rồi, ai cũng đói meo, mong được ăn trưa càng sớm càng tốt. Không ngờ vì hiểu lầm về giờ giấc, nên chủ nhà lại đi vắng, không chuẩn bị thức ăn cho chúng tôi như đã định. 

Xin đọc tiếp vào kỳ tới để biết buổi ăn trưa của đoàn chúng tôi được giải quyết như thế nào và đoạn đường tiếp của ngày hôm nay.

Trần Dzung
Tháng Tám, 2018

No comments:

Post a Comment